“Tôi Đã Chọn MMA – Và Cuộc Sống Tôi Thay Đổi Như Thế Nào?”

image.daidoanket.vn-images-upload-khanhnc-12212021-_mot-tran-dau-toi-19-12-21

Có những quyết định trong đời tưởng như bốc đồng, nhưng lại thay đổi cả cuộc sống. Với tôi, đó là ngày đầu tiên bước chân vào một phòng tập MMA nhỏ ở quận Tân Phú. Lúc đó tôi chẳng có gì trong tay ngoài một trái tim vừa tan vỡ sau thất bại ở trường đại học, một thân hình gầy nhom và… cơn giận ngấm ngầm với bản thân vì cảm giác vô dụng.

Tôi không phải là người có năng khiếu thể thao bẩm sinh, cũng không mơ ước thành nhà vô địch thế giới. Tôi đơn giản chỉ muốn làm gì đó để thay đổi chính mình. Vậy mà không ngờ, từ chỗ muốn “tập cho vui”, tôi gắn bó với MMA đến nay đã gần 5 năm, và hành trình đó dạy tôi rất nhiều điều mà không trường lớp nào có thể mang lại.


Những Ngày Đầu – Đau Đớn Nhưng Cứ Muốn Quay Lại

Ngày đầu tiên tập, tôi bị “đấm sấp mặt”. Không đùa đâu. Tôi từng nghĩ mình khỏe, vì từng chơi đá banh vài năm cấp 3, nhưng bước vào sàn tập MMA, tôi hiểu ngay sức bền và sức chiến đấu là hai chuyện hoàn toàn khác. Tôi bị đau vai, bầm tím khắp người, mệt đến mức chỉ muốn nằm lăn ra sàn mà thở. Thậm chí có lúc tập submission (siết khóa), tôi bị “tap out” chỉ sau vài giây vì không chịu nổi.

Nhưng điều lạ là… tôi không sợ. Trái lại, tôi thấy cuốn hút.

Tôi bắt đầu học cách thở đúng khi grappling, học kiểm soát cảm xúc mỗi lần bị đánh đau, và quan trọng nhất: tôi dần hiểu cơ thể mình vận hành ra sao khi đối mặt với áp lực thực sự.


MMA Không Chỉ Là Võ – Nó Là Cuộc Sống

Nghe có vẻ hơi sáo rỗng, nhưng MMA thay đổi tôi từ bên trong. Từ một người thiếu định hướng, tôi trở nên có mục tiêu rõ ràng: cải thiện kỹ thuật từng chút, tập luyện mỗi ngày, ăn uống có kế hoạch, và đặc biệt là… ngủ đủ giấc – điều mà trước đây tôi hiếm khi làm được.

Điều tôi quý nhất ở MMA là nó công bằng. Bạn có thể giàu hay nghèo, học cao hay không, nam hay nữ – khi vào sàn tập, kỹ năng mới là thứ quyết định. Nếu bạn chăm chỉ, bạn sẽ tiến bộ. Nếu bạn lười, bạn sẽ bị hạ đo ván.

Tôi từng thấy một cô gái nặng chưa tới 50kg, nhưng khóa gọn một anh cao to gần 80kg chỉ trong vài phút tập BJJ. Tôi cũng từng bị những bạn nhỏ tuổi hơn đánh bại chỉ vì họ nhanh hơn, tỉnh táo hơn. Nó khiến tôi hiểu ra rằng MMA là môn thể thao của sự thật. Bạn không thể “giả vờ giỏi”, và điều đó thực sự rất đáng trân trọng trong một thế giới đầy ảo tưởng.


Không Phải Ai Cũng Đi Được Đến Cuối

Tôi chứng kiến rất nhiều bạn cùng tập bỏ cuộc chỉ sau vài tháng. Có người không chịu nổi đau đớn, có người chán vì chưa kịp thấy thành quả, có người bị áp lực từ gia đình, vì bố mẹ cho rằng “võ là thứ giang hồ”, “học võ rồi đi đánh nhau”.

Mỗi lần ai đó rời đi, tôi đều thấy tiếc. Nhưng tôi hiểu – MMA không phải con đường dễ dàng. Nếu bạn cũng đang phân vân giữa việc bước chân vào hành trình này hay không, tôi khuyên bạn hãy đọc thử bài viết này trước khi quyết định:
👉 Tâm Sự Võ Sĩ Trẻ: MMA Có Phải Con Đường Gian Nan?

Đó là những lời chia sẻ thật lòng từ một võ sĩ trẻ đang trên hành trình theo đuổi MMA chuyên nghiệp tại Việt Nam – rất giống với tôi vài năm trước.


Tôi Không Là Nhà Vô Địch – Nhưng Tôi Là Người Kiên Trì

Tôi chưa từng lên đài lớn. Tôi không có highlight chiến thắng hoành tráng hay danh hiệu nào đáng kể. Nhưng tôi tự hào mình chưa từng bỏ cuộc, ngay cả khi bị chấn thương đầu gối, hay khi tập mà chảy máu cam, hay lúc chẳng ai hiểu tại sao tôi bỏ một công việc văn phòng ổn định để gắn bó với võ đường.

Mỗi ngày tôi vẫn đến phòng tập, vẫn trau dồi từng đòn đá, từng cú clinch, từng pha scramble. Vì MMA dạy tôi một điều: Đừng so mình với người khác – hãy so mình với chính bạn của ngày hôm qua.


Kết: Nếu Bạn Cũng Đang Tìm Một Lối Đi…

MMA không dành cho tất cả mọi người, nhưng nếu bạn đang lạc hướng, đang bị bế tắc, đang muốn thay đổi – hãy thử một lần bước vào phòng tập.

Đừng sợ đau. Đừng sợ yếu. Đừng sợ bị đánh. Sợ nhất là bạn không dám thử.

Tôi đã thử – và dù không thành ngôi sao, tôi đã tìm được bản thân mình giữa bao nhiêu mồ hôi, máu và tiếng chuông vang lên mỗi hiệp đấu.